Sonata Ánh Trăng Chương 3

Sonata Ánh Trăng Chương 3

Cập nhật phim mới thuyết minh lồng tiếng việt nhanh nhất, chất lượng HD.

Cập nhật phim mới thuyết minh lồng tiếng việt nhanh nhất, chất lượng HD.

Bạn đang xem phim ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI

Bộ phim ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI thuộc thể loại phim Tình Cảm của Trung Quốc.

Use Google Chrome browser for the best experience on vn2, Click here to install

Sử dụng trình duyệt Google Chrome để có trải nghiệm tốt nhất trên vn2, cài đặt Google Chrome bấm (vào đây)

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Đinh Mặc. Bộ phim xoay quanh cuộc chiến đấu giành lại quyền kinh doanh và quản lý của tập đoàn của gia tộc Lệ Trí Thành (Kim Hạn). Lệ Trí Thành là một thiếu tá không có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý và kinh doanh. Từ khi gia tộc gặp khó khăn, anh phải trở về giúp đỡ công việc làm ăn. Tuy nhiên, mặc dù trở thành chủ tịch nhưng Lệ Trí Thành không nhận được sự ủng hộ của thành viên tập đoàn. Lúc này, nhờ sự giúp đỡ của Lâm Thiển (Triệu Lệ Dĩnh), Lệ Trí Thành ngày càng được sự chấp thuận của tập đoàn. Trong công cuộc dành lại uy tín, Lệ Trí Thành còn có được cả trái tim của Lâm Thiển.

Nói Trần Minh Nguyệt là điểm tựa của Trần Chiêu thật không sai. Cô chính là toàn bộ ánh sáng, chiếu lên cả cuộc đời anh.

Tại sao lại nói Trần Minh Nguyệt là điểm tựa duy nhất của Trần Chiêu? Bởi vì nếu không có cô cũng không thể có Trần Chiêu của ngày hôm nay.

Nếu người ngoài nhìn vào, ai cũng sẽ ước mình có một cuộc sống như Trần Chiêu. Nhưng mấy ai lại hiểu rằng đó lại là ngục tù tăm tối chôn vùi cuộc sống của anh.

Trần Chiêu sinh ra trong một gia đình có điều kiện, là hoàng tử trong mắt của rất nhiều cô gái. Nhưng đó hóa ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài, gia đình anh đã sớm tan vỡ từ lâu. Bố mẹ ly dị, người bố ngày trước hết lòng yêu thương lại bỏ anh mà đi. Mẹ anh thì bận yêu đương với người mới, để mặc cho bảo mẫu bạo hành anh rất nhiều lần. Tuổi thơ không mấy tốt đẹp đã hình thành một Trần Chiêu phản nghịch, phất phơ, trời đất không sợ.

Cũng giống như anh, Trần Minh Nguyệt cũng có những tháng ngày không hề êm ấm. Năm cô ba tuổi, người bố rất mực yêu thương cô không may làm nhiệm vụ mà qua đời. Từ một cô gái sống ở thành phố, gánh nặng "cơm áo gạo tiền" đè nặng lên đôi vai của mẹ.

Trần Minh Nguyệt cùng mẹ chuyển về tỉnh Vân, nơi có một cuộc sống "dễ thở" hơn thành phố phồn hoa kia. Nhưng điều chờ đợi Trần Minh Nguyệt phía trước là những lời đàm tiếu và cả những sự nghi ngờ của người mẹ. Khi cô không thi đỗ vào trường Cao Trung - ngôi trường tốt nhất ở tỉnh Vân, Trần Minh Nguyệt luôn rụt rè nay càng thêm phần tự ti, nhút nhát, sợ hãi.

Có lẽ điều may mắn nhất của Trần Minh Nguyệt chính là gặp được Trần Chiêu. Anh bước vào cuộc đời cô như một sự vô tình nhưng chính điều vô tình ấy đã cứu cô ra khỏi bóng tối bao trùm lấy cuộc sống đang bủa vây này. Anh luôn là người phất cờ cổ vũ, là người yên lặng đứng phía sau để khi cô ngoảnh lại sẽ nhìn thấy. Bởi vì anh luôn xuất hiện mỗi khi cô cần, luôn là người cầm ô che mưa che nắng cho cô, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.

Trong mắt mọi người Trần Chiêu là học sinh hư, nhưng Trần Minh Nguyệt biết, tâm hồn anh đẹp đẽ biết nhường nào, còn tốt đẹp hơn bất cứ ai. Bóng dáng chàng thiếu niên ấy khắc sâu vào tâm trí cô mà cả đời này cô chẳng thể quên.

Còn với Trần Chiêu, được gặp cô là điều mà anh cũng không ngờ tới. Cô đi vào cuộc sống của anh như một liều thuốc an thần giúp anh tĩnh tâm hơn rất nhiều. Một Trần Chiêu "bất cần đời" chẳng quan tâm gì hết lại để ý một học sinh không có gì nổi bật như Trần Minh Nguyệt. Nhưng cô gái có bóng dáng nhỏ nhắn với giọng nói êm ái đó đã khiến Trần Chiêu anh động lòng.

"Sinh nhật vui vẻ nhé, ánh trăng nhỏ của tôi."

Một câu nói thôi nhưng cũng đủ để hiểu Trần Minh Nguyệt quan trọng nhường nào với Trần Chiêu. Ánh trăng dịu dàng, chiếu những tia sáng trong đêm tối, cũng giống như cô gái nhỏ Trần Minh Nguyệt chiếu sáng tâm hồn Trần Chiêu.

Nhưng Trần Chiêu biết anh chưa thể tỏ tình với cô được. Bởi vì bản thân anh là một học sinh yếu kém, anh cũng không muốn bản thân mình ảnh hưởng gì đến cô. Cả Trần Chiêu và Trần Minh Nguyệt đều giữ khoảng cách với nhau, nhưng trong tâm họ lại luôn có nhau.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp đến khi cô và anh cùng bước vào cánh cửa đại học, thì sự việc Trần Minh Nguyệt và Trần Chiêu hẹn hò bị lộ. Trong mắt các thầy cô ở Tứ Trung, Trần Minh Nguyệt là cô học sinh có tương lai xán lạn, còn Trần Chiêu lại là cậu thiếu gia không cần cố gắng mà cũng sẽ đạt được điều mình muốn.

Sự việc đến tai mẹ của cô, bà xem trộm nhật ký của Trần Minh Nguyệt, đến tìm Trần Chiêu dùng cái c hết của mình để đe dọa anh chia tay với cô.

Cô đã cãi nhau với mẹ rất lâu, có lẽ đây là lần đầu tiên mà cô dám đứng lên phản đối lại người mẹ của mình. Bởi từ trước đến nay, mẹ nói gì cô cũng nghe, đặt đâu cô sẽ ngồi đó. Cô giận mẹ đã xem trộm nhật ký của cô, liền tức tốc ra khỏi nhà. Đêm ấy, Trần Minh Nguyệt đã nói cô muốn được ở bên anh, đường hoàng không cần che đậy. Cô nghĩ anh sẽ đồng ý nhưng hóa ra lời nói của anh như hàng ngàn vết dao cứa vào tim cô: "Tôi chỉ chơi đùa cậu thôi, có thích cậu đâu chứ."

Từ ấy, Trần Minh Nguyệt đã không còn liên quan gì đến cái tên Trần Chiêu nữa. Cô chú tâm vào học tập, cuộc sống của cô chỉ xong xoay đường đi học và trường học. Bởi cô ko dám dừng lại, nếu dừng lại cô lại càng nhớ đến Trần Chiêu hơn.

Trần Chiêu biết khi anh nói những lời ấy đã tổn thương như thế nào đến "ánh trăng nhỏ" của anh. Giữa anh và cô có quá nhiều khoảng cách, ai sẽ là người dũng cảm bước tiếp đây? Trần Chiêu quyết tâm học tập, bởi vì chỉ như vậy anh mới có thể đứng cạnh một Trần Minh Nguyệt rất xuất sắc.

Kỳ thi đại học kết thúc, Trần Minh Nguyệt đã trở thành thủ khoa của cả tỉnh Vân với số điểm 728. Cô trở thành sinh viên khoa Y của đại học Thanh Đại - ngôi trường danh giá nhất Trung Quốc. Còn Trần Chiêu quyết định học lại một năm, một năm này anh sẽ cố gắng để đuổi kịp cô, trở nên tương xứng với cô hơn.

Ngày đến thành phố B tưởng chừng là một ngày đẹp trời nhưng hóa ra lại là ngày mà cả đời này Trần Minh Nguyệt cô cũng không cách nào quên được. Trần Chiêu vì che chắn cho cô mà trúng đạn, người cầm s úng định b ắn cô là người mà bố cô năm xưa truy lùng nhưng không thể bắt được.

Trần Minh Nguyệt đau đớn đến nhường nào, vì cô mà Trần Chiêu có thể sẽ mất mạng. Cô biết điều đó, bố mẹ anh cầu xin cô rời khỏi anh nhưng cô làm sao có thể làm được. Nhưng vì an toàn của anh, cô đành lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mà khó khăn lắm cô mới có thể tiến lại được.

Sau khi đến thành phố A, Trần Minh Nguyệt đã không còn gặp lại Trần Chiêu nữa. Anh dường như là một người xa lạ với cô, cuộc sống của cô chỉ làm bạn với sách vở đến phòng thí nghiệm. Khi học lấy song bằng nghiên cứu sinh, trở thành bác sĩ khoa tim mạch, cô cũng chưa gặp lại anh một lần nào. Nhưng năm nào cô cũng đi chùa để cầu cho Trần Chiêu của cô đời đời bình an, mãi mãi hạnh phúc.

Trần Minh Nguyệt rời đi, Trần Chiêu đã đau khổ đến tột cùng. Anh cố gắng vực lại tinh thần, vì phía trước đang có cô đang chờ anh. Trần Chiêu học lại một năm, anh thi đỗ vào một trường cảnh sát. Sau khi ra trường, Trần Chiêu trở thành cảnh sát phòng chống m a t úy. Người đàn bà đã từng định bắn cô cũng do chính tay anh bắt. Trải qua bao nhiêu vụ án, Trần Chiêu được nâng lên làm đội trưởng hình sự.

Khi Trần Minh Nguyệt gặp lại Trần Chiêu là lúc cô đang đi ăn tối cùng cậu học trò của mình. Dưới sự động viên của một người bạn, cô không muốn bỏ lỡ anh thêm một lần nào nữa. Vì thế, cô mạnh dạn theo đuổi anh, lại trở thành ánh trăng nhỏ của anh như trước kia.

Còn tình yêu mà Trần Chiêu dành cho ánh trăng nhỏ của anh vẫn vẹn nguyên như thế, không phô trương, không cầu kì nhưng lại vừa đủ để chạm tới trái tim của Trần Minh Nguyệt. Thật may, dù bỏ lỡ nhiều lần, Trần Chiêu và Trần Minh Nguyệt vẫn kiên định không bỏ lỡ nhau.

Cảm ơn anh không màng tất cả bảo vệ cô.

Cảm ơn anh bằng lòng cùng cô đi tới hết cuộc đời này.

Cảm ơn anh khiến cô được là chính mình.

Sẽ có người bước phía trước, che đi bóng tối trong cuộc đời, sẽ có người phấn đấu không ngừng vì người mình yêu, thay đổi thế gian này ngày một tươi đẹp.”

“Ánh trăng soi sáng lòng anh” đã để lại trong tôi muôn vàn cảm xúc, nhưng quan trọng hơn hết là Trần Chiêu cũng đã không đánh mất "ánh trăng" Trần Minh Nguyệt của cuộc đời anh. Đây là một câu chuyện đáng để đọc và cảm nhận sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, tuổi thanh xuân. Nếu ai là fan của truyện ngọt hơi ngược một xíu thì đừng ngần ngại nhé, truyện sẽ không làm bạn thấy thất vọng đâu ạ.

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tam Sinh Hữu Hạnh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

Hồi còn đi học, Minh Nguyệt là người tự ti trầm lặng, thành tích bình thường, cô rất ghét kiểu người nổi loạn ngông cuồng như Trần Chiêu.Cậu học hành chẳng ra sao, lại còn hay gây chuyện, tính tình tùy tiện cao ngạo, là tâm điểm chú ý của đám đông, còn thích quấy rầy cô.Ngày ấy, Trần Chiêu đứng trước mặt Minh Nguyệt, đỡ một viên đạn cho cô, sau đó, Trần Chiêu không lẽo đẽo bám theo cô nữa.Sau khi Minh Nguyệt nhận được thư thông báo trúng tuyển của Thanh Đại, cô chuẩn bị rời khỏi Vân Thành.*****Di vật của Trần Chiêu chỉ có một bức thư chưa kịp gửi.Đây là lần đầu tiên cô thấy chữ viết ngay ngắn của cậu.“Đáng lẽ tôi không nên ngăn cậu tiếp xúc với người tốt hơn tôi, nhưng nếu không có cậu thì tôi sẽ chết mất, nếu chết thì sẽ rơi xuống 18 tầng địa ngục, địa ngục lại không có cậu.”“Chúc cậu thi đỗ ngôi trường mà mình mong ước, tạm biệt, ánh trăng nhỏ của tôi.”— Ngày 6 tháng 6, 1 ngày trước khi thi đại học.【Đoạn kịch nhỏ sau này】Trong bệnh viện, người phụ nữ cầm dao bắt con tin, đội cảnh sát nhanh chóng đi tới.Lúc ấy, vị bác sĩ nọ đá vào tay cô ta, cướp con dao trong tay ả, vật cô ta ngã sõng soài dưới đất.Cô ta đau tới mức không đứng dậy được.Mấy anh cảnh sát nhìn người phụ nữ nằm dưới sàn rồi lại nhìn đội trưởng của mình vốn dĩ lạnh lùng xa cách, sống như hoà thượng không dính bụi trần lại ôm cô bác sĩ kia.Anh cúi đầu ôm người con gái vẫn còn sợ hãi vào lòng, khẽ dỗ cô: “Ánh trăng nhỏ của anh vẫn lợi hại quá.”Mắt Minh Nguyệt đỏ bừng, cô cắn cổ anh, nức nở đáp: “Trần Chiêu, anh là đồ tồi, anh thử nói không quen tôi xem, tôi sẽ cắn chết anh.”Trần Chiêu ôm cô chặt hơn, mặc kệ cô cắn mình đến mức chảy máu cũng không chịu buông ra.Từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, Minh Nguyệt biết Trần Chiêu là người tốt nhất thế gian, không ai sánh bằng.